Cảm giác nôn nao khó tin mà Pure-O gây ra

Cảm giác nôn nao khó tin mà Pure-O gây ra

Cuộc sống của một người khuyết tật đôi khi có thể khá khác biệt và khó khăn. Nhưng xen giữa những bất tiện là sự hài hước.

Tôi mắc phải một tình trạng mà một số người gọi là Pure-O. Nó là viết tắt của OCD thuần túy ám ảnh, một loại OCD không liên quan đến các đặc điểm OCD truyền thống như muốn mọi thứ đối xứng, và phòng ngủ của tôi là căn phòng lộn xộn nhất mà bạn từng thấy.

Đối với tôi, OCD ám ảnh thuần túy là về việc tìm kiếm sự tái xác nhận, hoặc về cơ bản là hỏi đi hỏi lại người mẹ tội nghiệp của tôi xem bà có chắc chắn rằng tôi sẽ không đẩy bà ra trước đầu xe lửa hay không.

Khi sống chung với OCD, rất dễ bị lung lạc và đánh lừa bởi một giọng nói không phải của mình. Giọng nói không phản ánh tính cách của tôi vì nó có thể khoa trương, ưa gây chú ý và cực kỳ xấu tính. Ở mức cực đoan nhất, nó có thể tạo ra những ký ức sai lệch.

Vài năm trước, khi tôi học xong A-Level, tôi đã đi chơi đêm với bạn bè.

May mắn thay, OCD chưa bao giờ ảnh hưởng đến khả năng hồi phục của tôi, và tôi thực sự đã say sưa chìm đắm trong truyền thống tốt đẹp của nước Anh. Tuy nhiên, hậu quả của việc uống rượu đối với tôi có thể vượt xa sự lo lắng nôn nao thông thường của các bạn.

Khi về đến nhà, tôi nhận ra rằng mình đã làm việc đó quá trớn. Tôi dự định sẽ đi mua sắm ở Birmingham với em gái vào ngày hôm sau và biết rằng, nếu không có biện pháp phòng ngừa, kế hoạch của tôi sẽ bị trật bánh bởi một cảm giác nôn nao chất đầy thù oán.

Tôi đi vào bếp, lấy một cốc nước lớn và uống hai viên paracetamol – tôi hơi say, nhưng vẫn nhận thức được – và đi ngủ.

Tôi thức dậy vào ngày hôm sau với một cơn đau đầu dữ dội và nằm bất động trong giây lát.

Tôi lướt qua những ký ức của mình về đêm hôm trước để kiểm tra xem liệu tôi có làm điều gì đáng xấu hổ đến mức hủy hoại cuộc đời mình hay không. Tôi thấy mình trở về nhà, vào bếp, lấy nước và paracetamol/

Và rồi nó đến, cái ý nghĩ xâm nhập… rằng tôi đã uống cả một hộp paracetamol.

Trong cơn say ngớ ngẩn, tôi đã uống hết 24 viên, thậm chí có thể là nhiều hơn. Tôi có thể cảm nhận tấm bìa cứng giữa các ngón tay, cảm giác khi nuốt từng viên thuốc. Tôi đã gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Nếu tôi không hành động nhanh chóng, tôi sẽ bị tổn thương gan không thể phục hồi và chắc chắn dẫn đến cái chết.

Sự hoảng loạn dâng lên, cơn buồn nôn cũng vậy – đó là bằng chứng – rằng tôi sắp chết. Đây không thể chỉ là cảm giác nôn nao do rượu.

Tôi chạy xuống cầu thang mong tìm thấy một hoặc những cái hộp rỗng, những gói nhỏ bị bỏ lại trên quầy.

Nhưng không có gì nằm trên quầy cả.

Trong một động thái khác thường, tôi đã thực sự đã giải quyết được vấn đề do chính mình gây ra. Tôi mở tủ ra với sự nhẹ nhõm ngập tràn, khi thấy hộp paracetamol chỉ thiếu hai viên. Tôi sẽ ổn thôi.

Nhưng chờ đã. Làm thế nào tôi có thể chắc chắn 100% rằng hộp này cũng chính là hộp đêm qua? Lỡ như tôi đã uống những viên thuốc, rồi chệnh choạng ném chiếc hộp vào thùng rác và ai đó đã đi ra ngoài và mua một hộp khác?

Như thể có phép thuật, nó đã xảy ra, một ký ức khác – tiếng thùng rác đóng lại.

Ôi Chúa ơi. Tôi cần phải tìm trong thùng rác.

Tôi chưa bao giờ trông giống với khuông sáo về người mắc chứng OCD điển hình hơn lúc đó. Tôi cúi người xuống thùng rác, úp mặt xuống và bới qua đống bắp cải mốc và pho mát.

Không có cái hộp nào trong thùng cả.

Tôi lại nảy ra một ý nghĩ bất chợt. Tất nhiên, cái hộp rỗng sẽ không ở đó. Tôi là một người sống tối giản – dù say xỉn, tôi cũng sẽ không bao giờ quên việc tái chế.

Tôi đã kiểm tra thùng rác tái chế. Không có cái hộp nào. Chỉ còn một cách duy nhất, gọi 111.

Tổng đài: “Xin chào, 111 đây, hôm nay bạn gặp vấn đề gì?”

Tôi: “Tôi nghĩ rằng tôi có thể đã dùng paracetamol quá liều.”

Tổng đài: “Bạn đã uống bao nhiêu viên trong 24 giờ qua?”

Tôi: “Tôi chỉ thực sự nhớ là đã uống hai viên, nhưng tôi đã say, và tôi vừa có cảm giác rằng mình đã uống quá liều.”

Tổng đài: “Nhưng bạn chỉ nhớ là đã uống hai viên? Bạn vừa có cảm giác rằng có thể bạn đã uống nhiều hơn?”

Tôi: “Vâng, và tôi cảm thấy không khỏe, mệt mỏi và kinh khủng.”

Tổng đài: “Tôi nghĩ bạn chỉ bị cảm giác nôn nao thôi, chào nhé.”

Đó là ý kiến chính thức. Tôi sẽ sống. Tôi có thể tiếp tục công việc hôm nay của mình.

Sau đó, trên chuyến tàu tới Birmingham cùng với em gái, tôi lại nảy ra một suy nghĩ khác – tôi đang nằm trên giường bệnh với đầy những dây nhợ.

Những từ ngữ trên một màn hình đen hiện lên trong tâm trí và chế nhạo tôi: “Phải chi mày nghe theo. Mày có thể đã ngăn chặn được việc này. Mày đã có thể đến bệnh viện và rửa dạ dày”.

Khi tàu đến Birmingham, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch. Tôi nói với em gái rằng mình phải mua vài thứ cho việc học đại học và tôi sẽ gặp cô ấy sau.

Tôi phóng thật nhanh để bắt chuyến tàu đến ga gần Bệnh viện Nữ hoàng Elizabeth nhất. Tôi có ít nhất một vài giờ trước khi tổn thương gan bắt đầu.

Tôi toát mồ hôi khi tàu vào ga. Tôi bước nhanh lên thang cuốn, đẩy cửa và băng qua đường. Tôi dừng lại một giây bên ngoài khoa cấp cứu, và khi hơi thở của tôi chậm lại, tôi nhận thức rằng mặc dù tôi biết mình đang ở đâu, nhưng tôi vẫn lạc vào một thế giới của những suy nghĩ đầy hăm dọa.

Tôi tái hiện lại những khoảnh khắc trước khi đi ngủ vào đêm hôm trước, một cách chậm rãi và cẩn thận hơn lần này. Tôi bước qua cửa, vào bếp và lấy hai viên paracetamol. Sau đó tôi cất chiếc hộp trở lại tủ và đi ngủ.

OCD của tôi hét lên: “Mày làm gì vậy? Còn những ký ức khác thì sao?”

Nhưng khi tôi cố gắng nhớ lại 24 viên thuốc, thùng rác tái chế, giường bệnh, tôi không thể tìm thấy chúng. Chúng chợt biến thành những nỗi sợ hãi khủng khiếp khác và câu hỏi ‘điều gì sẽ xảy ra nếu’?

Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, đang xôn xao bên trong: “Quay lại và rời khỏi đây.”

Trước mặt tôi, những người bị gãy chân và bị những cơn sốt hoành hành tập tễnh bước vào khoa cấp cứu, nhưng tôi lại quay về phía ga xe lửa và em gái tôi.

Tôi đã tìm thấy con đường của mình.

(Nguồn: BBC NEWS)

Có Thể Bạn Quan Tâm